Nguyễn Duy

Đà Lạt một lần trăng


Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng bên đồi
tiếng vó ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi
em nhóm bếp bằng củi khô chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng.

Được bạn: sưu tầm đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đà Lạt một lần trăng"